Lần đầu tiên thưởng thức âm nhạc do trí tuệ nhân tạo tạo ra, Ritter bắt đầu suy ngẫm về nguy cơ triệt tiêu khả năng sáng tạo của con người. Chính điều này đã thôi thúc nghệ nhân làm đàn 51 tuổi sản xuất một loạt guitar điện độc nhất vô nhị: Christened The Sleeping Beauty, những cây đàn guitar được làm theo cách mà chúng sẽ không được chơi trong 100 năm tới. Trừ một khoảnh khắc ngắn ngủi khi Ritter điều chỉnh các nhạc cụ được trang trí và làm thủ công lộng lẫy này, các bộ phận điện tử của chúng đã bị vô hiệu hóa. Những cây đàn guitar được niêm phong trong hộp giữ ẩm bespoke có ghi ‘ngày đánh thức’ tương ứng của chúng.

 

“Guitar điện là một nhạc cụ quan trọng trong sự phát triển của văn hóa nhân loại. The Sleeping Beauties giống như một chiếc hộp thời gian. Người ta có thể cất giữ của cải hay bất động sản, nhưng đây là một tác phẩm nghệ thuật tượng trưng cho cuộc sống và văn hóa mà các thế hệ tương lai có thể kế thừa.” - Ritter chia sẻ.

The Sleeping Beauties giống như một chiếc hộp thời gian.

Ngay từ đầu những năm 2000, các tác phẩm của Ritter được sưu tập bởi các bảo tàng lớn như Bảo tàng Lịch sử Quốc gia Hoa Kỳ ở Washington DC, Bảo tàng Mỹ thuật Boston và Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan ở New York. Đầu năm nay, Ritter đã tổ chức buổi triển lãm cá nhân, Rock ‘n’ Roll Masterpieces, ở Los Angeles, trưng bày The Sleeping Beauty, cùng với bảy cây đàn guitar sưu tập khác, một trong số đó đã được Lady Gaga mua.

 

Ritter lần đầu tiên lọt vào tầm ngắm của các nhà sưu tập nghệ thuật vào năm 2008 khi ông tạo ra cây đàn guitar bass đắt nhất thế giới lúc bấy giờ. Được gọi là Royal Flora Aurum, nhạc cụ này có giá khoảng 250.000 USD với thân đàn được làm từ gỗ thích quý hiếm cùng một đai ốc được chạm khắc từ ngà voi ma mút Siberia 10.000 năm tuổi, các nút bấm bằng vàng đính kim cương và một phím đàn khảm hoa vàng.

 

Royal Flora Aurum được yêu cầu bởi một khách hàng, người chỉ đơn giản muốn Ritter thỏa sức “điên rồ” để tạo ra loại nhạc cụ độc nhất vô nhị. “Nếu có thể tạo ra một cây đàn tuyệt vời, bạn là một nghệ nhân tuyệt vời. Nhưng điều này không liên quan gì đến nghệ thuật. Nghệ thuật là tạo ra một cái gì đó mới: truyền đạt ý tưởng và nội dung mang tính tâm lý.” - Ritter nhớ lại trải nghiệm thú vị này.

Ritter lần đầu tiên lọt vào tầm ngắm của các nhà sưu tập nghệ thuật vào năm 2008 khi ông tạo ra cây đàn guitar bass đắt nhất thế giới lúc bấy giờ.

Ritter vẫn làm việc bên ngoài xưởng, nơi anh khởi sự công việc làm đàn thuở ban đầu. Đó là một thị trấn nhỏ ở phía tây nam nước Đức có tên là Deidesheim. Tuy nhiên, phương thức thực hiện của anh đã khác. “Ban đầu, tôi hoàn toàn tập trung vào chức năng. Tôi muốn tạo ra những cây đàn guitar có giai điệu tốt nhất. Bây giờ, tôi quan tâm nhiều hơn đến hệ tâm lý của nhạc cụ.” - Ritter cho biết.

 

Nghệ sĩ đương đại người Mỹ, Jeff Koons, đã giúp Ritter hiện thực hóa điều này. Ritter đã trở nên vững vàng hơn về tài chính và sẵn sàng đón nhận quá trình phát triển của mình từ một thợ thủ công thành một nghệ sĩ.

 

Được chế tác từ gỗ cứng chất lượng cao, những cây đàn guitar có phom dáng gợi cảm và được hoàn thiện bằng những đồ trang trí quý giá, từ khảm nạm đá quý đến thiết bị điện tử bằng vàng. Các tạp chí chuyên ngành đã đưa tin về đàn Stradivarius của Ritter như các kỹ thuật kết hợp vật liệu công nghệ cao và thiết kế hiện đại với nghề thủ công truyền thống, cũng như khả năng chơi và giai điệu đặc biệt của nhạc cụ.

Cây đàn Prince Benson. 

Tuy nhiên, đối với Ritter, đây là những đặc điểm cơ bản được mong đợi trong các tác phẩm của anh. Thay vào đó, chất lượng nghệ thuật và sự thể hiện mới là thứ nâng tầm nhạc cụ của Ritter. Để minh họa, anh trích dẫn hai trong số các mẫu đàn Sleeping Beauties. Ví dụ, Alcudia Bay 2.0, với phần thân bằng gỗ phong được bao bọc trong màu ngọc lam óng ánh, gợi lại hình ảnh của vùng nước nguyên sơ bao quanh Quần đảo Majorca, nơi Ritter và gia đình anh đã trải qua một kỳ nghỉ gần đây. Ngoài ra còn có một chiếc đàn Sleeping Beauties đặt làm riêng cho một nhà sưu tập và người hâm mộ cuồng nhiệt của The Beatles.

 

Ritter cho biết hầu hết những người sưu tầm guitar của anh hầu như không chơi nhạc cụ này, nhưng điều đó không làm anh bận tâm. Anh cho rằng họ coi trọng tư duy khái niệm khi tạo ra các nhạc cụ. “Từ quan điểm của một nghệ sĩ, tôi xem những cây đàn guitar của mình như một công cụ để truyền đạt ý tưởng, sự tức giận và cảm xúc của tôi với thế giới. Cây đàn này có thể có âm thanh giống với cây đàn khác, nhưng khi bạn đặt nghệ thuật và cảm xúc vào đó, năng lượng của nhạc cụ sẽ hoàn toàn độc đáo và khác biệt,” - anh chia sẻ.